Bài viết của chị Phương Nguyễn đăng trong Group FB Quản trị và Khởi nghiệp.
Xưa nay, vốn dĩ tiềm thức tôi luôn bảo rằng tôi rất dở văn. Ngày còn học cấp 2, điểm văn tôi không hề tệ tí nào, tôi luôn cảm thấy hứng thú mỗi lần viết văn. Khi tôi học cấp 3, tôi đã không còn cơ hội được viết văn bởi cô giáo dạy văn cấp 3 của tôi bắt tôi phải học thuộc chính bài văn cô viết cho cả lớp.
Tôi có 1 khuyết điểm khá lớn là không thể học vẹt được. Vậy là những bài văn của tôi lúc nào cũng điểm kém vì tự viết. Tôi nhớ mãi chuyện cô dùng quỹ lớp mua tặng bạn tôi bộ áo dài vì điểm văn bạn cao nhất lớp, tuyên dương bạn rất nhiều và bảo chúng tôi phải như bạn. 9 điểm là con số mà tôi luôn mơ ước mỗi khi làm bài. Từ lúc nhỏ, trong tôi đã suy nghĩ: Cô là người viết bài văn đó cho lớp tôi học. Bạn tôi chỉ việc học thuộc bài và viết lại. Không lẽ cô cho bạn 10 điểm, nhưng cũng không thể cho bạn thấp điểm vì chẳng khác nào cô viết dở.
Từ đó trở đi, mỗi lần bị trách mắng vì không thuộc bài, tự ý viết bài theo cách của mình, bị điểm kém. Vô tình, tôi nghĩ mình dở văn. Văn dở thì không nên viết.
Tôi luôn suy nghĩ mình học dở văn nên chẳng dám viết gì nhiều, co cụm những cảm xúc, những suy nghĩ của bản thân trong vùng an toàn. Nếu có viết trên facebook cũng chỉ là những bài viết nhảm, chẳng đâu vào đâu. Tôi rất muốn comment suy nghĩ của mình sau mỗi bài viết. Nhưng luôn hạn chế, chỉ dám ấn like cho đến khi tôi làm Moderator của group Quản Trị và Khởi Nghiệp.
Tôi được một người anh/một người thầy là anh Lâm Minh Chánh dạy kĩ năng viết facebook.
Tôi vẫn không dám bước ra khỏi vùng an toàn, chỉ thỉnh thoảng post trên facebook và comment vào group. Cho đến ngày thứ 2 của buổi học. Tôi thổ lộ với anh Chánh và các anh chị cùng team việc tôi viết rất nhiều nhưng sợ sai, sợ người khác biết mình nghĩ gì. Hầu hết những bài viết của tôi chỉ để chế độ private, kiểu tự kỉ trong suy nghĩ và cảm xúc. Tôi cũng sợ comment những lời sáo rỗng kiểu chỉ biết cảm ơn sau khi đọc bài trong group. Người khác sẽ nghĩ tôi nịnh hót, sáo rỗng, adua cho đến khi anh Chánh bảo: “em là mod thì em phải comment như thế nào để làm gương đi chứ!”. Ngay sau đó, anh Nguyên Đỗ và anh Cao C. Tran đều khuyên tôi nên để mọi người đọc, mọi người sẽ góp ý cho bài viết của tôi tốt hơn. Đừng ngại ngùng chia sẻ cảm xúc hay suy nghĩ chính mình.
Sau ngày hôm đó, tôi viết bài lẫn viết comment nhiều hơn. Mặc dù tôi vẫn còn tình trạng tự viết tự đọc, theo ngôn ngữ teen gọi là tự sướng. Nhưng dù sao tôi cũng dám viết bài post cho mọi người đọc, dám viết comment để phản đối hay đồng tình với tác giả bằng chính suy nghĩ của bản thân. Không phải e dè mỗi lúc muốn viết một điều gì đó để thể hiện thái độ trân trọng của tác giả nhưng không phải bằng hai từ “Cảm ơn!”.
Đặc biệt, ngày hôm nay, tôi dám viết những suy nghĩ của chính mình lên group với mong muốn. Các anh chị, các bạn hãy bước ra khỏi vùng an toàn và viết đi. Viết những chia sẻ về suy nghĩ, về kinh nghiệm thất bại hay thành công, viết những bài học mà anh chị tâm đắc,… để hoàn thiện bản thân mình tốt hơn.
Tôi nằm trong top comment của tháng, tôi nhận ra mình đã giết chết con bò về nỗi sợ viết văn dở của chính mình, tôi cũng đã giết chết con bò suy nghĩ người khác sẽ cười vào mặt mình nếu mình viết dở, viết sai. Tôi cũng giết chết con bò sợ mình không đủ kiến thức để viết bài. Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều con bò khác chưa giết được.
Tôi hy vọng mỗi ngày trôi qua, tôi sẽ viết nhiều hơn những kiến thức, những trải nghiệm mình có được để giết dần số bò tôi có trong chuồng. Tôi hy vọng các anh chị, các bạn sẽ bước ra khỏi vùng an toàn để đóng góp những bài viết của mình cho những người xung quanh.
Tôi muốn cuộc sống tôi tốt hơn mỗi ngày, tôi phải học cách cho đi, rồi tôi sẽ được nhận lại những điều tốt đẹp mà tôi mong muốn.
Một lần nữa tôi xin cám ơn anh Lâm Minh Chánh, anh Đỗ Nguyên, anh Cao C Trần và một người bạn rất đặc biệt của tôi.
Những người đã giúp tôi giết chết vài con bò trong cả ngàn con bò tôi đang có để trở nên tốt hơn.