Một chú chó săn chạy mải miết dưới cánh đồng mà không săn được con thỏ nào. Người chăn dê thấy vậy nên cười trêu chú chó:
– Chú thật bất tài. Chú cao lớn hơn thỏ nhưng lại không thể nhanh bằng nó.
Chó săn đáp:
– Là vì mục đích chạy của bọn tôi hoàn toàn khác nhau! Tôi chạy chỉ vì miếng ăn, còn thỏ chạy vì tính mạng!
Thợ săn nghe cuộc trò chuyện của người chăn dê và chú chó, nghĩ bụng: “Con chó này nói đúng. Nếu ta muốn có nhiều thỏ hơn thì phải nghĩ cách khác”. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu thợ săn. Đó là tia lửa đầu tiên của khoa học quản lý.
Thợ săn quyết định mua thêm mấy con chó săn khác và ra chính sách mới: Con nào bắt đủ số thỏ hàng ngày thì mới được ăn mấy khúc xương, bằng không phải nhịn đói. Chiêu này giúp số thỏ tăng lên trông thấy. Rõ ràng là không chú chó nào muốn đói bụng cả.
Được một thời gian, bỗng bầy chó nhận ra: Thỏ lớn khó bắt hơn thỏ bé, vậy mà công được hưởng thì giống nhau. Vậy là từ đó số thỏ thợ săn nhận được toàn là thỏ nhỏ. Thợ săn thắc mắc và bầy chó đáp lời:
– Thỏ lớn khó bắt hơn thỏ nhỏ, công được hưởng như nhau, ai phí công đi bắt đây?
Thợ săn quyết định không dùng xương để trả cho số lượng thỏ, mà dùng phương pháp đánh giá hiệu quả: Thống kê trọng lượng thỏ của từng con săn về để trả công theo từng giai đoạn.
Cách quản lý mới của thợ săn lập tức có tác dụng, số thỏ bầy chó săn về tăng cả số lượng lẫn chất lượng.
Thế nhưng, một thời gian sau, thợ săn lại thấy số thỏ bầy chó săn về giảm rõ rệt, mà những con chó càng nhiều kinh nghiệm thì lại đem về càng ít thỏ. Được hỏi, bầy chó đáp:
– Quãng đời đẹp nhất của bọn tôi đều là cho ông, chủ nhân. Nhưng giờ bọn tôi ngày một già. Khi không bắt được thỏ nữa, ông có còn cho tôi xương không?
Thế là thợ săn thống kê lại toàn bộ số thỏ bắt được của từng con, tiến hành phân tích, đưa ra quy định mới về trả công: Nếu bắt được số thỏ vượt một mức nhất định, chó săn khi về già sẽ được trả số xương nhất định.
Bầy chó vui sướng, tất cả lại lao đi săn, cố để hoàn thành và vượt mục tiêu đề ra.
Một thời gian sau, bầy chó nhận thấy: Chúng ta bỏ công bỏ sức ra mà chỉ được trả công mấy khúc xương. Trong khi đó thỏ quý gấp mấy lần xương. Vậy sao chúng ta không tự bắt thỏ cho mình?
Thế là có mấy chú chó bỏ thợ săn, tự mình lập xưởng bắt thỏ.
Câu chuyện chính là các bước phát triển của khoa học quản lý.
Không chỉ có thợ săn, ngay cả chó săn cũng có nhu cầu lập nghiệp.
Bài học cho quản lý doanh nghiệp là gì?
Doanh nghiệp có thể tìm ra những cách thức thích hợp để khích lệ và giúp đỡ nhân viên lập nghiệp. Như vậy, doanh nghiệp có thêm nhiều cơ hội đầu tư, còn nhân viên có cơ hội tự quản lý một hạng mục mới. Cách quản lý này không chỉ giữ chân nhân tài, mà còn tạo thêm nhiều lợi nhuận và tránh được những cuộc cạnh tranh phức tạp sau này.
Trong tiềm thức, đối với hầu hết mọi người, mục đích làm việc không chỉ xuất phát từ tiền, mà còn từ tình yêu công việc. Được làm và phát triển công việc mình yêu thích sẽ là động lực tốt nhất cho sự cống hiến hết mình của họ. Vì vậy, lãnh đạo doanh nghiệp cần biết cách tạo “đất” cho nhân viên, giúp họ hiểu rõ vị trí và phương hướng làm việc của mình, phát huy năng lực và thỏa mãn khát vọng thành đạt của họ. Mặt khác, đó là cách giữ gìn và phát triển hiệu quả nguồn lực con người, đáp ứng cả nhu cầu hiện tại và tương lai của công ty.
[…] Câu chuyện kinh doanh đến với Sơn cũng khá tình cờ. Học song song ngành quản trị kinh doanh của Đại học Kinh tế TP.HCM và kỹ sư phần mềm của Aptech nhưng Sơn vẫn chưa định hướng được mình sẽ chọn con đường nào để gây dựng sự nghiệp. […]