Bài viết của chị Lê Hiền – Founder vis.estate – đăng trong Group FB Quản trị và Khởi nghiệp rất hữu ích cho những ai muốn dấn thân vào con đường khởi nghiệp.
Mình xin chia sẻ câu chuyện đời mình mà đến giờ mình cũng không nghĩ là mình đã như vậy. Bạn đọc bài của mình, cứ xem như là để tham khảo. Với mình nghề mà mình làm đến giờ là một định mệnh, và việc mình khởi nghiệp cũng là định mệnh… Mình viết bài này như một lời tri ân tới lớp CEO2 do thầy Chánh chủ nhiệm đã cho mình kiến thức, cho mình tất cả để giúp mình làm business tốt hơn. Bạn đọc xong bài này bạn sẽ thấy, join group QTvKN là một bước ngoặt lớn của cuộc đời mình…. Nếu bạn đang ở trong group này – tức là bạn đang trên con đường tới thành công và hạnh phúc đó bạn ơi.
Ngày xưa mình từng bán áo sơ mi body nam Hàn Quốc, rồi bán váy, rồi bán trà chanh, bán cả bia nữa. Nhưng chắc do mình không được kiên nhẫn khi lời có 10k, 20k… mà phải bỏ sức rất nhiều nên mình đã chọn hướng kinh doanh mới. Mình nhớ Tết dương lịch năm 2014. Khi mọi người trong quán bia mình ăn uống phủ phê xong rồi, ra ngoài đường ngắm pháo hoa. Mình đứng ở trong bếp rửa đống ly mà tủi thân khủng khiếp. Từ đó mình nghĩ, có nhiều cách để kiếm tiền. Tại sao con đường này mình phải đánh đổi nhiều thời gian như thế. Kiếm tiền rồi để làm gì trong khi mất tự do, mất thời gian để tận hưởng cuộc sống. Trong khi mình kiếm tiền là để phục vụ cho bản thân mình mà.
Mình nhớ hồi đó mình học xong, may sao được nhận vào làm thư ký cho sếp tổng. Công việc cũng khá thoải mái nhưng mà do tính mình tọc mạch. Hay tò mò nên bị sếp ghét. Cho nghỉ. Mình qua công ty mới thì cũng không được lòng đồng nghiệp, đi làm mà mọi người nhìn mình bằng con mắt như mình là bồ của sếp thì khó chịu lắm. Nên mình nghỉ việc và đi bán đồ lung tung như đã kể ở trên. Nói thêm là mình tự kinh doanh là do đi xin việc không được, lúc đó tiếng anh mình ko có… mà cách đây vài năm mọi người sục sôi lên vì tiếng anh. Tuyển nhân viên nào cũng cần có tiếng anh. Lúc đó mình cũng ngang lắm cơ. Mình nghĩ đơn giản là thôi thì chắc tới số rồi. Không đi làm công cho người ta được thì phải đi làm chủ thôi. Thế là mượn tiền bạn bè, hùn hạp nọ kia…v..v làm thứ này thứ khác. Nhưng thề với các bạn là mình ko có mát tay. Làm cái gì đổ nợ cái đó. Sau này mình nghĩ miết vì sao mà mình thất bại. Có lẽ là do sự đầu tư nửa mùa… tiết kiệm nhiều thứ… muốn vốn bỏ ra thật ít mà lại mang lại lợi nhuận. Nhưng thực sự thì do mình thiếu kiến thức và thiếu kỹ năng (mà mãi cho tới lúc mình học lớp CEO mình mới biết…)
Sau khi sập tiệm vì bán váy, mình đã bỏ vào sài gòn lại. Quyết học tiếng anh để xin việc. Bố mẹ mình cũng ủng hộ lắm. Bố mẹ nói sẽ nuôi mình ăn học thêm 1 thời gian nữa (mặc dù bố mẹ nuôi lâu lắm rồi, và cũng cho nhiều tiền phá rồi).
Mình lên trên mạng để tìm mấy chỗ học tiếng anh thì vô tình tìm ra được 1 website (forum) cho người nước ngoài ở Việt Nam. Mình thấy cũng thú vị quá nên lập nick chơi. Haha… nói ra hơi xấu hổ nhưng lúc đó mình nghĩ, hay là mình kiếm anh chồng Tây xong rồi để ảnh nuôi cho rồi. Thế là mình rất chăm chỉ trả lời mấy câu hỏi tư vấn của mấy bạn nước ngoài ở trên đó. Biết chuyên môn sâu thì mình không biết đâu nhưng được cái chuyện gì mình cũng biết chút chút… hỏi chỗ ăn, chỗ uống, chỗ đi chơi, chỗ mua sắm… mình cũng biết kha khá và tư vấn cho mọi người. Rồi mình thấy là vì sao không tìm nhà đầu tư trên này (thực sự là vẫn bị ám ảnh về mấy cái business bị thất bại do thiếu tiền đầu tư nên lúc đó mình chăm chăm nghĩ tới nhà đầu tư nước ngoài). Rồi mình gặp bạn ấy. Bạn ấy là người Mỹ nhưng trong hình hài là người châu Á. Bạn hỏi mình là chi phí mở 1 quán ăn ở việt nam là bao nhiu tiền. Mình ngồi cặm cụi tính tính toán toán rồi gửi cho bạn ấy 1 cái email chi tiết luôn. Lúc làm điều đó thì chỉ nghĩ là nếu bạn này muốn đầu tư mở nhà hàng thiệt thì mình chắc chắn là partner rồi (plan của mình cơ mà)…hihi.
Vài ngày sau thì bạn ấy cám ơn mình. Trao đổi email qua về rồi ra skype chat. À, phải nói thêm là hồi đó Tiếng Anh mình chỉ là loẹt quẹt. Mọi giao tiếp đều nhờ vào google translate. Nhưng mình chat với bạn ấy nhiều đến mức dịch google translate nhiều quá, nên nhớ luôn từ mới. Còn cách viết và ngữ pháp thì mình học qua cách bạn ấy chat. Bắt chước, tự sửa sai rồi tự học…
Xin lỗi mọi người mình nói lan man quá nhưng tự nhiên viết mấy dòng này, kỷ niệm ngày xưa hiện về kiến mình muốn tâm sự. Vì chắc là cơ hội để gặp một người có thể thay đổi vận mệnh của bản thân mình như thế không nhiều. Đời này, kiếp này, dù mình trở nên thế nào nữa. Mình cũng nhớ ơn bạn ấy. Đã giúp mình tự học tiếng anh, đã chia sẻ nhiều quan điểm kinh doanh, đã chia sẻ cho mình cuộc sống làm việc ở Mỹ. Mỗi khi bạn ấy show màn hình làm việc và phòng họp của bạn ấy. Mình thấy sao mà ở Việt Nam yếu kém thế… Một lần bạn ấy có thể vừa họp, vừa chat với mình, vừa làm report lại vừa ngồi đọc truyện vui vui. Mình cũng đã đọc qua mấy cái bài báo cáo kinh doanh của bạn ấy mà thấy rất nể. Rồi bạn ấy cứ cuối tuần là bay đi nơi này nơi kia du lịch… tận hưởng cuộc sống. Tiêu chí work hard – play hard cũng từ bạn này mà ra. Ngày xưa mình nghĩ rằng chỉ cần giàu và sống sung sướng ở Việt Nam là đủ rồi. Sau khi quen biết bạn ấy thì mình lại thấy rằng… chỉ cần kiếm đủ tiền để được đi đây đi đó, biết nhiều về thế giới xung quanh mình thì chết cũng không hối tiếc. Và mình cũng dẹp luôn cái ý định lấy ông chồng Tây để đổi đời – vì làm sao mình có thể về làm ô sin cho người ta. Mình cũng có tay có chân, có đầu óc… mình phải kiếm tiền bằng chính khả năng của mình. Nghĩ thế, và mình làm thế…
Khi tiếng anh của mình kha khá một chút… mình bắt đầu làm xe ôm cho các bạn Tây đi làm. Sáng 6h dậy chở một chị giáo viên đi lên trường. Rồi 8h chở một chị đi làm công sở. Chiều thì 5h đón giáo viên, 6h đón công sở. Một người trả mình 2 triệu. 2 người là 4 triệu. Mình thấy vậy cũng là nhiều – so với công việc làm 8 tiếng. Trên đường đi làm thì mình trò chuyện – rèn luyện thêm tiếng anh. Rồi mình cũng nghĩ tới việc sẽ mở luôn 1 đội xe ôm cho người nước ngoài. Cũng lên kế hoạch hẳn hoi… nhưng rồi biến cố xảy ra mình không thực hiện nó được.
Thời gian không đi làm xe ôm thì mình lại ở nhà – lại lên forum đó kiếm việc làm thêm, kiếm cơ hội với người nước ngoài. Thời đó, không nhiều người Việt Nam ở trên diễn đàn đó lắm nên mình cũng có nhiều việc để làm. Nào là xe ôm cho những cuốc ngắn, rồi chở đi nộp đơn xin việc, rồi dạy nấu ăn, rồi giúp mua đồ… rồi xa hơn – là thuê nhà.
Lúc đầu mình cũng không biết cho người nước ngoài thuê nhà lại có nhiều tiền Hoa hồng thế. Việc cho thuê nhà thì mình cũng có kinh nghiệm chút chút rồi. Do mình ăn ở khó chịu nên gây gổ với bạn cùng phòng và chuyển nhà liên tục. Nhưng được cái mình mát tay… khi lên mạng tìm nhà là thế nào mình cũng tìm ra được căn nhà đẹp, rẻ. Nên bạn bè cũng nhờ mình tìm nhiều lắm. Giờ tới người nước ngoài nhờ. Mình gọi cho chủ nhà. Chủ nhà nói là nếu cho thuê được sẽ gửi tiền cám ơn mình. 1 năm hợp đồng thuê sẽ trả thù lao 1 tháng tiền nhà. Mọi người tính nhé. 1 căn nhà giá 300 usd – cho thuê được sẽ có 6tr tiền hoa hồng rồi. Cộng thêm 4tr mình chạy xe thồ. Có phải là 10tr không? Mà 1 tháng chỉ cần làm 1 căn nhà thôi. Chỉ cần tìm 1 khách thôi. Lúc đó 10 triệu với mình to ơi là to…và mình đam mê ơi là đam mê…
Riết mình chuyển hẳn qua làm môi giới nhà đất cho người nước ngoài luôn. Ý là mình làm nó 1 cách nghiêm túc. Kế hoạch làm xe ôm cho người nước ngoài cũng từ đó mà bị ngừng lại. Mình bắt đầu tranh thủ thời gian rong ruổi khắp các con đường ở HCM để tìm thêm nguồn nhà cho khách. Rồi mình lập fanpage, rồi mình sale cá nhân… Nói chung mình chỉ làm 1 mình mình trong suốt gần 2 năm. Lúc mình mở quán bia ra thì cũng là để vì mục đích tạo network để biết thêm nhiều người nước ngoài (vì người nước ngoài hay uống bia mà). Hihi… Nhưng xem ra không hiệu quả lắm. Nên mình đóng cửa và chỉ tập trung làm cho thuê nhà.
Rồi xui rủi sao mình lại gặp 1 người nước ngoài bảo mình là. Sao mày làm cái này 1 mình vậy. Mình nói do mình không tin tưởng người khác có thể làm tốt như mình làm. Mình sợ các bạn khác không chăm sóc khách tốt như mình chăm sóc thì mình sẽ bị mất uy tín. Người đó hỏi mình là năm nay bao nhiu tuổi rồi. Nếu về già không chạy xe máy được nữa, không đi ra đường dắt khách được nữa thì phải làm sao. Còn chuyện người khác chăm sóc tốt hay không là do mình huấn luyện thôi. Nếu mình truyền đạt đầy đủ kỹ năng và tinh thần cho nhân viên. thì chắc chắn nhân viên cũng sẽ làm được như mình thôi. Thế là người lạ truyền cho mình cảm hứng phải mở công ty. Thế là mình mở công ty khi không có gì trong tay .
Mình rủ 1 cô bạn thân lâu năm về làm cùng, rồi đăng facebook tuyển nhân viên vì mình muốn làm với người quen trước. Câu chuyện tiền bạc mà các bạn. Nếu không làm với người quen sẽ dễ bị phản bội và lừa gạt. Rồi mình cũng có 1 đội nhóm nho nhỏ… miệt mài cùng nhau làm…
Mình không xuất thân từ nghề môi giới. Mình cũng không có ai chỉ cho mình phải làm thế nào. phải quản lý công ty như thế nào. Cứ thế mình tự mò mẫm. Và đa số là làm theo bản năng mách bảo. Gần 2 năm qua đi. Mình mới biết được group QTvKN, mình mới may mắn được học lớp CEO2 và hành trình mới sẽ bắt đầu với mình và các cộng sự…
Giờ công ty mình không những chuyên làm dịch vụ cho người nước ngoài thuê nhà mà còn làm visa, cho thuê xe, và mình thuê hẳn vài căn nhà để tự cho thuê tự quản lý luôn rồi. Bạn nào hứng thú cũng có thể làm cộng tác viên với bên mình nhé. Mình đi từ con số 0 lên. Nên bao nhiêu khó khăn cực khổ mình đã trải qua hết rồi. Mình nói câu cuối thôi… không có cái giàu có nào tự nhiên đến được mọi người ạ. Đừng cố gắng tìm kiếm 1 cách làm giàu nào mà bỏ ít công sức vào đó. Cái gì cũng cần có đam mê, kiến thức và sự chăm chỉ. Có một công thức rất hay mình học được ở lớp CEO đó là: KASH = CASH. Ai chưa biết hãy search google và nghiệm ra nó đúng như thế nào nhé.